CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 CHIÊU QUÂN SĂN CHỒNG


phan 6

 "Ta sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu, chỉ cần ngươi nói ra, ta liền thay ngươi làm được."

"Bất cứ chuyện gì?"

"Bất cứ chuyện gì." Doãn Thức Câu mỉm cười chống đỡ.

Nàng cố ý hỏi: "Cho dù ta muốn ngươi giết người phóng hỏa, vi phạm pháp lệnh, hoặc là muốn trăng sao trên trời, loại yêu cầu này không hợp lý, ngươi cũng đáp ứng?"

"Đúng vậy." Hắn cười khẽ. "Nhưng mà ta biết ngươi sẽ không đưa ra loại yêu cầu này."

"Vậy cũng không nhất định, có lẽ . . ." Rũ mắt xuống, giọng điệu Đàm Chiêu Quân bỗng trở nên có chút lạnh lẽo. "Nếu ta muốn ngươi giúp ta giết chết tri phủ Lạc Dương Trần Định Bang và Tể tướng Chu Lệ thì sao?" Giết chết hai người này, vấn đề Đàm gia liền được giải quyết dễ dàng.

Ai ngờ Doãn Thức Câu không chút do dự gật đầu. "Có thể."

"Đáp ứng rõ ràng như vậy, ngươi chắc chắc ta sẽ không đưa ra loại yêu cầu này sao?" Nàng cười châm biếm. "Ta cũng không thiện lương, thật sự đã từng nghĩ đến con đường này, sở dĩ không thực hiện bởi vì võ công của ta không cao, ta thậm chí tính toán tự mình đưa tới cửa tìm thời cơ giết chết Chu Lệ, nếu không biết làm như vậy sẽ làm người nhà rất thương tâm, ta đã sớm . . ."

Tay đang nắm chặt quân trắng bị bao phủ nhẹ nhàng, nàng lạnh lùng nhìn lên, đón nhận ánh mắt thương tiếc của hắn, trong lòng chấn động mạnh mẽ, rốt cuộc nói không được nữa.

Chương 5.2

"Đàm cô nương, mặc dù hiện nay chân ta không thể bước ra khỏi nhà, mặc kệ việc sơn trang, nhưng vẫn hiệu lệnh được mọi người, nếu bây giờ ngươi còn muốn âm thầm trừ bỏ hai người kia thì không cần thắng được ván cờ này, ta lập tức sai người đi xử lý, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để liên lụy đến Đàm gia." Hắn nghiêm túc nói.

Sự lạnh lẽo trong mắt chậm rãi thối lui, cuối cùng nàng thở dài.

"Không . . ." Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu."Không cần, ta đã bỏ đi ý tưởng này, nếu không ta sẽ không xuất hiện ở trong này."

Doãn Thức Câu gật đầu, thu tay lại.

"Thật có lỗi, không nói chuyện này nữa, chúng ta trở lại chuyện chính. Ta sẽ đồng ý với điều kiện ngươi nói ra." Nàng rõ ràng đáp ứng, bởi vì đây không phải trọng điểm, ván cờ này thắng thua sớm quyết định. "Ngươi thắng, ta liền gả cho ngươi, ta thắng, ngươi đáp ứng ta một nguyện vọng, yên tâm, tuyệt đối hợp lý mà năng lực ngươi có thể làm được."

"Đàm cô nương cũng xin yên tâm, ta sẽ không yêu cầu ngươi lập tức bái đường, trước tiên chúng ta có thể ở chung một chút thời gian, chờ hai chúng ta đều không còn lo ngại gì nữa sẽ thành thân sau." Hắn thầm nghĩ muốn có cơ hội cùng nàng một chỗ, mà không phải dùng lý do này bức nàng vội vã gả.

"Không cần nói giống như ngươi đã thắng rồi, Doãn trang chủ."

Hai mắt hắn long lanh sáng ngời đột nhiên nhìn nàng, hoàn toàn tin tưởng vào kỹ năng chơi cờ của chính mình. "Ta sẽ thắng."

"Vậy chúng ta chơi đi!" tim Đàm Chiêu Quân đập nhanh hơn, giờ khắc này, bởi vì ánh mắt hắn nhìn chuyên chú vả lại tình thế bắt buộc làm tim nàng đập liên hồi.

Vì thế, ván cờ tiếp tục, song phương ngươi tới ta đi, chém giết hơn một canh giờ.

Sau đó, ván cờ chấm dứt, Đàm Chiêu Quân thua, đây là kết quả trong dự đoán.

Thật ra nàng tính toán thua hắn, sau định ra hôn sự hai người, thậm chí sớm tính muốn thả, lén lút nhường hắn một, hai nước, không nghĩ tới . . . Nàng thua thật sự!

Trong lúc chơi cờ, kỹ năng chơi cờ của hắn cao siêu tiến sát từng bước theo nàng, chút bất tri bất giác nàng cũng dùng toàn lực chơi ván cờ này, kết quả nhưng vẫn là kém thua chàng rể này, thật ngoài dự đoán của nàng.

"Ta . . . thua!" Nhìn mặt bàn, nàng thì thào tự nói, sự khiếp sợ này là hàng thật giá thật.

Doãn Thức Câu thấy nàng giống như không thể nhận kết quả này, trong lòng hơi hơi đau lòng, đột nhiên tràn một nỗi chua xót.

Nàng quá mức tự tin, không cho rằng chính mình sẽ thất bại cho nên mới sảng khoái ưng thuận hứa hẹn như vậy, nay sợ đã hối hận, không thể chấp nhận cùng người như hắn định ra hôn ước, phải không?

Nếu thật sự là như thế, hắn có thể nào lại bức nàng?

Hắn thử qua rồi, kết quả tuy rằng không như ý, nhưng ít ra đã thử qua.

"Kỳ thật ván cờ này đối với ngươi cũng không công bằng, đây là một thế tàn, quân trắng bắt đầu đã gần như ở thế xấu, sau khi ngươi tiếp nhận đã thay đổi hoàn cảnh xấu, còn đi rất tốt chỉ kém một chút, nên ngươi thắng." Giọng điệu hắn khàn khàn nói.

Đàm Chiêu Quân ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lập tức cúi mắt xuống, tránh đi tầm mắt của nàng, nhưng nàng đã thấy ánh mắt hắn buồn bã, cùng với khóe miệng kia mang cười chua sót.

"Ngươi sai rồi." Nàng nghiêm túc nói."Sau khi ta đã xem toàn bộ thế cờ, nghĩ rằng mình có phần thắng mới tiếp thu sự khiêu chiến của ngươi, cuối cùng thua, không có nghĩa là ta đánh giá cao chính mình hoặc đánh giá sai thế cờ, mà là ngươi quả thật là một kỳ nghệ chơi cờ."

Doãn Thức Câu kinh ngạc giương mắt nhìn nàng.

Là hắn nhìn lầm rồi sao? Mắt nàng đang dị thường lấp lánh sáng trong, là giống như . . . ánh mắt sùng bái sao?

"Cho tới bây giờ ta không hề nghĩ ai có thể thắng ta . . . A, ý tứ của những lời này không phải nói ta tự nhận kỳ nghệ vô địch thiên hạ, mà là lấy hoàn cảnh cuộc sống của ta có thể gặp được kỳ nhân sao." Đàm Chiêu Quân giải thích.

"Ta hiểu." Doãn Thức Câu nhẹ giọng nói.

"Ngươi có thể làm cho đối phương nhận thức, thậm chí đem tinh lực hoàn toàn xuất sử, cũng không bởi hai ba nước của đối phương mà thua, ván cờ này không hề uổng tâm tư chơi cờ đều thắng lại không hề hứng thú cùng cảm giác thành tựu gì đáng nói làm người ta mất nhuệ khí ư?" Hai tay chống cằm, nàng cười khanh khách nhìn hắn.

Doãn Thức Câu nghe vậy nhịn cười không được."Đúng vậy, ta có thể nhận thấy."

"Ta biết ngươi biết." Đàm Chiêu Quân hưng phấn nhìn hắn."Trời ạ! Ta đã lâu không được chơi một ván cờ thống khoái như vậy!"

"Ngươi . . . rất vui vẻ?" Nàng thua cờ, cũng thua hôn sự của nàng, không phải coi nhẹ sao?

"Ta đương nhiên vui vẻ, ngươi không thấy được sao?" Biểu hiện nàng còn không rõ ràng sao? Trước mặt hắn nàng không hề che dấu biểu hiện thật tình của nàng nha!

Doãn Thức Câu chậm rãi lộ ra tươi cười."Thoạt nhìn quả thật như thế."

"Còn ngươi? Ta có làm cho ngươi thất vọng không?" Đàm Chiêu Quân hỏi lại.

"Ván cờ này, là nhiều năm qua ta chơi thống khoái nhất một ván."

Lời này lập tức làm cho Đàm Chiêu Quân tràn ra một nụ cười sáng lạn.

"Ai, Doãn trang chủ, ngươi biết không?"

"Biết chuyện gì?" Doãn Thức Câu thắc mắc. Không đầu không đuôi, biết cái gì?

"À ta đã bắt đầu chờ mong cuộc sống tương lai."

Hắn sửng sốt, phút chốc vui sướng tràn ngập khắp lòng hắn, nhưng vẫn nên thật cẩn thận hỏi lại: "Ngươi thật sự . . . không hối hận sao?"

"Làm sao có thể hối hận? Doãn trang chủ không nhìn thấy ta vui vẻ muốn bay lên trời sao?" Đàm Chiêu Quân kỳ quái mắt liếc nhìn hắn. Nàng nói là thật, nàng quả thật rất vui vẻ chờ mong, còn phát hiện nàng săn chồng thành công, ngược lại có tài năng thực hiện được hiệp nghị với cặp song sinh con, việc này sao lại không làm nàng vui vẻ nhất.

"Phải không?" Doãn Thức Câu không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

"Đương nhiên." Nàng cười đáp."Như vậy, ngươi bắt đầu chuẩn bị hôn lễ đi!"

"Đàm cô nương, ta cũng không vội . . ."

"Nhưng sự việc đã được quyết định, tại sao muốn kéo dài?"

"Dù sao Đàm cô nương hiểu biết ta chưa nhiều nên có thể dành thêm chút thời gian cho Đàm cô nương."

"Doãn trang chủ, có bao nhiêu vợ chồng trước khi thành thân có thể nhận thức hiểu biết nhau?" Đàm Chiêu Quân ngắt lời hắn." Còn không phải đều do lệnh cha mẹ hay người làm mai, đợi đến đêm động phòng hoa chúc, sau khi chú rể xốc lên hỉ khăn, đó là hai người lần đầu tiên gặp nhau, chúng ta như vậy là đã rất tốt rồi, chung sống mấy ngày nay, nhiều ít đối với đối phương đã có chút hiểu biết, có phải không?"

Hắn không thể phản bác, đây đúng là tình trạng của đại đa số vợ chồng.

"Ta còn thật thích Doãn trang chủ, trừ phi Doãn trang chủ chán ghét ta, như vậy lại là chuyện khác nữa."

Nàng . . . thích hắn? !

Doãn Thức Câu cơ hồ không thể kiềm nén nội tâm mình mừng như điên. Hắn vậy mà có thể nghe được nàng nói . . . thích hắn?!

"Doãn trang chủ thật sự . . . không thích ta sao?" Đàm Chiêu Quân đột nhiên hỏi, lúm đồng tiền đọng trên mặt, giữa lông mày mang một chút lo âu. "Ngươi xem thường việc đặt cược hôn sự này sao? Cảm thấy ta là loại người phiền toái, cùng ta có quan hệ không mang lại lợi ích gì, không nghĩ . . ."

"Không! Không phải, ta không có ghét ngươi, cũng không có hối hận." Hắn ngắt lời nàng, nâng tay ôn nhu lấy ngón tay xoa nhẹ nếp nhíu giữa hai lông mày nàng. "Đàm cô nương chớ suy nghĩ lung tung, ngươi đã quên sao? Điều kiện của ván cờ này là ta chủ động nhắc tới, tình cảnh Đàm gia ta đã sớm biết được, cũng là ta chủ động nhúng tay, nếu ngại phiền toái, căn bản là sẽ không bắt đầu. Ta chỉ là. . ." Nói một chút, hắn chán nản muốn thu tay.

Đàm Chiêu Quân lấy tay giữ chặt hắn, không cho hắn thu hồi, cũng không làm cho hắn đem lời nuốt trở về.

"Chỉ là cái gì?"

"Đàm cô nương . . ." Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, làm cho thân mình hắn cũng theo nóng lên." Hai chân của ta hành động bất tiện, ngươi thật sự không cần thêm chút thời gian suy nghĩ kỹ càng sao?"

Nghe vậy, Đàm Chiêu Quân nhịn không được cười khanh khách.

"Doãn trang chủ, giống như ngươi nói, đạo lý ta cũng giống như vậy, ta đã sớm biết hai chân của ngươi bất động, nếu ta để ý, căn bản sẽ không đáp ứng đề nghị của ngươi, thậm chí ngay cả điều kiện đáp ứng việc hôn sự cũng sẽ không nhắc tới."

"Đó là bởi vì ngươi không nghĩ tới sẽ thua ta."

"Nói không sai, nhưng ngay từ đầu nhìn đến thế cờ tàn kia, ta liền phân tích được thế cục, chấp ngươi quân đen cùng năng lực chơi cờ, tâm lý ta đã nắm chắc." Đây là sự thật, chính là nàng không nghĩ tới trên bàn cờ kia, quân đen sớm vẫn giữ được thế mạnh hơn so với quân trắng. "Với ta hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu trong đầu Doãn trang chủ có một chút không tình nguyện, ta cũng không thể bắt buộc ngươi không thể không cưới ta." Nàng lấy lùi để tiến.

"Ta cũng không có!" Doãn Thức Câu vội vàng nói, chợt nhẹ nhàng thở ra, đây là cái thở dài yên tâm ."Nếu Đàm cô nương thật sự rõ ràng, như vậy việc hôn nhân này cứ quyết định như vậy, ta sẽ khiến cho Thức Hoa thay ta đến Lạc Dương hướng lệnh tôn cầu hôn."

"Không cần, Doãn trang chủ đã quên sao? Cha ta vẫn đang trong đại lao."

Như thế, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng hắn đã quên.

"Xem tình cảnh nhà ta trước mắt, việc thành thân của ta tốt nhất đừng phô trương quá, để tránh tự nhiên bị chen ngang, cho nên trước hết ở chỗ này bái đường, việc khác chờ vấn đề nhà ta giải quyết xong rồi nói sau."

Tuy rằng Doãn Thức Câu cảm thấy không thỏa đáng quá, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. "Liền y như ý Đàm cô nương."

"Vậy làm phiền Doãn trang chủ mở lời, mời nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia bắt đầu chuẩn bị hôn lễ được không?" Nói xong, gò má nàng nổi lên hai đóa đỏ bừng, lộ ra thẹn thùng tươi cười.

Biểu hiện nàng ngượng ngùng làm cho Doãn Thức Câu trong lòng hơi hơi tự trách, hắn lại để nàng nói thẳng đến chuyện này mà đáng lẽ nên từ hắn nói ra.

"Tốt, ta sẽ dặn dò bọn họ."

Đàm Chiêu Quân nghe vậy, bỗng dưng hướng hắn xinh đẹp cười.

Nụ cười của nàng ngọt như thế, làm hắn không thể tiêu áy náy trong lòng.

Không sao, cho dù trước mắt nàng chỉ bởi vì thua một ván cờ, tuân thủ hứa hẹn gả cho hắn nhưng cuộc sống về sau, hắn cũng sẽ dốc hết sức lực đối đãi nàng, làm nàng không hề hối hận với quyết định hôm nay.

Chương 6.1

Doãn Thức Hoa cùng Doãn Thức Kiêu ở bên ngoài bận rộn một ngày, vừa mới bước vào cửa nhà, tổng quản liền lập tức tiến đến.

"Nhị thiếu gia, tam thiếu gia, trang chủ mời hai vị sau khi hồi phủ, đến Hạnh viện gặp hắn." Tổng quản cung kính bẩm báo.

Hai huynh đệ kinh ngạc nhìn nhau, sau khi cho tổng quản lui, hai người đi đến Hạnh viện.

"Hoa, ngươi cho rằng đại ca vì sự tình gì mà tìm chúng ta?" Doãn Thức Kiêu chủ động đặt câu hỏi.

"Ta cũng không biết." Doãn Thức Hoa cũng khó dấu lo lắng, đại ca rất ít khi như vậy.

"Ngươi cảm thấy có thể là đại ca đã biết chuyện hiệp nghị của chúng ta và Đàm cô nương không?" Doãn Thức Kiêu nhíu mày.

Hắn lắc lắc đầu. "Khả năng không lớn."

"Như vậy không phải là không có khả năng, đúng không?"

"Dù sao . . . Đi thì biết."

Cho dù bất an, bọn họ vẫn đi vào Hạnh viện, nhưng mà bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, sự tình mà bọn họ đoán thật sự thiên sai địa viễn (khác nhau một trời một vựa), nhưng cũng giống nhau đều làm cho bọn họ giật mình.

"Đại ca cùng với Đàm cô nương . . . thành thân?!" Doãn Thức Hoa nhìn đệ đệ ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn không hề khác cũng có vẻ mặt kinh ngạc.

Không thể nào?!

Nhớ ngày đó nàng khoe khoang rằng cho nàng thời gian một tháng thì bọn họ trong lòng đều cảm thấy tuyệt đối không có khả năng, không nghĩ tới một tháng cũng còn không tới, dĩ nhiên đã làm cho đại ca gật đầu đồng ý!

Là sức thuyết phục của Đàm cô nương thật lợi hại như vậy? Hay là đại ca lại không chịu nổi kích động?

"Đúng, hôn sự phiền toái các ngươi thay ta chuẩn bị." Doãn Thức Câu nhìn bộ dáng kinh ngạc của hai đệ đệ, hắn không phải là đã nói rất trực tiếp làm bọn họ sợ?

Doãn Thức Hoa ho một tiếng, miễn cưỡng trấn định tâm trí. "Đại ca cùng Đàm cô nương đã thỏa thuận xong xuôi rồi sao?"

"Đã thỏa thuận tốt."

"Tại sao đại ca lại đột nhiên quyết định muốn cùng Đàm cô nương thành thân?" Doãn Thức Kiêu rất muốn biết Đàm Chiêu Quân rốt cuộc dùng biện pháp gì làm cho đại ca đồng ý .

Nghe vậy, Doãn Thức Câu trong lòng đột nhiên nổi lên một nỗi bất an, nghĩ đến lúc trước Thức Kiêu lưu luyến Đàm cô nương, sau gặp mặt lại trở nên chán ghét nàng, Đàm cô nương cũng đối với Thức Kiêu không có gì hay để nói, hai người tựa hồ như có chút thủy hỏa bất dung (đối đầu nhau như nước với lửa), vậy lúc này . . . Thức Kiêu sẽ phản đối việc hôn nhân này không?

"Thức Kiêu . . ." Hắn muốn nói lại thôi.

"Có việc gì?" Không rõ cho nên Doãn Thức Kiêu tò mò hỏi.

"Nếu ngươi thật sự không tán thành, ta . . ."

"Đại ca, không có chuyện này!" Doãn Thức Hoa lập tức chen vào. "Kiêu làm sao có thể không tán thành được, đúng không, Kiêu."

"Đúng vậy, đại ca ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta không có không tán thành, chỉ là tò mò thôi." Hắn gãi gãi đầu.

"Phải không? Như vậy a. . . . . ." Doãn Thức Câu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. "Vậy là tốt rồi."

"Đại ca, người kia . . . Ta là nói Đàm cô nương, nàng không phải đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì làm cho đại ca không thể không cưới nàngphải không?" Doãn Thức Kiêu nhịn không được hỏi. Với Đàm Chiêu Quân xảo quyệt, nhất định đã dùng thủ đoạn hèn hạ rồi!

"Đê tiện . . . thủ đoạn?" Doãn Thức Câu kinh ngạc. Hắn không nghe lầm chứ? Thức Kiêu thật nói như vậy sao?

"Đúng vậy, Đàm cô nương không phải là đối đại ca đã Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng ép quan hệ), sau đó bắt đại ca phụ trách phải không?" Vỗ vỗ cằm, hắn tiếp tục suy đoán khả năng.

Doãn Thức Câu không dám tin hô: "Thức Kiêu, ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó! Đàm cô nương làm sao có thể đối với ta làm loại chuyện đó?! Ta là đại nam nhân a!"

"Nhưng người kia nham hiểm quỷ quyệt."

"Kiêu!" Doãn Thức Hoa chịu không nổi ngăn đệ đệ lại. Hắn tính phá hư hôn sự này phải không?

"Thức Kiêu, ngươi . . . chán ghét Đàm cô nương như vậy sao?" Doãn Thức Câu thành khẩn hỏi.

"Đại ca, không có chuyện này, Kiêu không có chán ghét nàng, chúng ta đều cảm thấy nàng tốt lắm." Doãn Thức Hoa hung hăng trợn mắt nhìn đệ đệ liếc một cái, bắt hắn ngậm miệng. "Việc chuẩn bị cho lễ thành thân cứ giao cho chúng ta xử lý, chúng ta tuyệt đối sẽ làm được thỏa thỏa thiếp thiếp (làm rất tốt làm cho người ta hài lòng), đại ca chỉ cần chờ làm chú rể là được."

Nhưng Doãn Thức Câu không bị hắn hù dọa mà cho qua. "Vậy các ngươi thích nàng sao?"

"Dạ?" Hai người nhất thời nghẹn lời, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào.

"Ta muốn nghe lời nói thật, Thức Hoa, Thức Kiêu." Doãn Thức Câu trầm giọng yêu cầu.

Doãn Thức Hoa có chút khó xử."Đại ca, Đàm cô nương . . . là một cô nương tốt."

"Chúng ta có thích hay không cũng không trọng yếu, chỉ cần đại ca thích là được." Doãn Thức Kiêu nhanh mồm nhanh miệng nói.

"Đáp án này chỉ cho có lệ, không phải cái ta muốn." Hắn lắc lắc đầu.

Doãn Thức Hoa thở dài. "Được rồi! Chúng ta nói thực ra là được rồi, chỉ cần đại ca hứa hẹn sẽ không bởi vì chúng ta nói gì đó mà hủy bỏ hôn sự này."

"Nói đi!" Doãn Thức Câu cũng không có hứa hẹn.

"Nói thật, chúng ta thật sự không ghét Đàm cô nương, hơn nữa nàng lại là một tuyệt sắc giai nhân, muốn chán ghét nàng, trừ phi tính cách của nàng xấu xa tới cực điểm mới có thể như vậy." Doãn Thức Hoa cẩn thận dùng từ. "Nhưng là không ghét, cũng không đại biểu là thích, tình cảm con người rất phức tạp, không phải cứ không phải đen thì phải là trắng." (nghĩa là cứ không phải không thích thì phải là ghét)

"Cảm giác chúng ta đối với Đàm cô nương là thưởng thức, là kính trọng." Doãn Thức Kiêu tiếp lời, giữ lại cảm thụ "Tức giận đến nghiến răng muốn ốm" cùng với "Rất muốn bẻ gãy cổ của nàng" này. "Chúng ta tán thưởng thức trí tuệ của nàng có chủ kiến, kính trọng nàng là cô nương ở trong nhà mà không sợ cường quyền, đảm nhận gánh nặng trên vai, nhưng là thích . . ."

Liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đồng thời lắc đầu.

"Nói thực ra, chúng ta cảm thấy cá tính của nàng hơi quá mạnh mẽ, ta cùng Kiêu đều cảm thấy một cô nương ôn nhu vẫn làm cho người ta yêu thích hơn." Cuối cùng, Doãn Thức Hoa tổng kết.

"Giống như ta đã nói, chỉ cần đại ca thích là được, không cần băn khoăn cảm giác của chúng ta!" Doãn Thức Kiêu lại cường điệu.

Doãn Thức Câu trầm mặc nhìn bọn họ, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ trong đầu.

"Thức Kiêu, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi thật sự từng yêu thích Đàm cô nương sao?"

"A?" Cặp song sinh nhìn thoáng qua nhau, lưng đồng thời toát ra mồ hôi lạnh. Như thế nào lại đột nhiên chuyển tới đề tài này rồi?!

Doãn Thức Kiêu tận lực bảo trì bình tĩnh ở ngoài mặt, cẩn thận hỏi: "Đại ca vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này?"

"Bởi vì ta cảm thấy sự tình có điểm gì là lạ." Thay phiên xem kỹ biểu tình hai đệ đệ, Thức Hoa che dấu tương đối khá, nhưng Thức Kiêu đáy mắt chột dạ cũng là nhất thanh nhị sở (biểu hiện rất rõ ràng). . .

Quả nhiên có vấn đề, Thức Kiêu chưa từng yêu thích Đàm cô nương!

"Vì sao gạt ta?" Hắn khó hiểu.

"Chúng ta không biết đại ca đang nói cái gì . . ." Doãn Thức Hoa còn giả ngu, nhưng với ánh mắt lợi hại của đại ca, cái đuôi sẽ tự giác lòi ra.

Doãn Thức Câu nhìn ánh mắt bọn họ mơ hồ, không dám nhìn thẳng chính mình, bỗng nhiên hỏi, hắn nghĩ tới một khả năng.

"Các ngươi . . . đã xem qua bức tranh mỹ nhân ta vẽ kia phải không." Không phải nghi ngờ mà là khẳng định.

Mặc kệ bọn họ là trong lúc vô tình hoặc đặc biệt điều tra, tóm lại là đã phát hiện Đàm Tam cô nương cùng mỹ nhân trong bức tranh rất giống nhau, bởi vậy quyết định can thiệp chuyện Đàm gia, đem Đàm Tam cô nương đưa tới Bích Liễu sơn trang.

Hai người chột dạ gục đầu xuống, chấp nhận.

"Cho nên hết thảy đều do các ngươi thiết kế." Doãn Thức Câu thở dài. "Ta đoán, các ngươi vốn là tính chính mình nhúng tay chuyện Đàm gia, dẫn Đàm cô nương tới đây, nhưng phát hiện chuyện lớn như vậy không có khả năng giấu diếm được ta, cho nên gạt ta là Thức Kiêu thích Đàm Tam cô nương, để cho ta tự mình ra tay. Ta nói đúng không?"

"Vâng." Doãn Thức Hoa cũng thở dài. Hắn đã sớm biết, chỉ cần đại ca bắt đến một chút đầu mối, liền nhất định sẽ cẩn thận thăm dò, toàn bộ hiểu rõ, ôi!

"Cho nên, hết thảy đều là . . . vì ta." Hai người đệ đệ này . . .

"Nếu không phải vì đại ca, ta làm sao có thể ủy khuất mình nói cái gì thích người kia a!" Doãn Thức Kiêu giễu cợt nói, cũng không giấu diếm nữa.

"Nàng tốt lắm, hơn nữa sau này nàng chính là đại tẩu của các ngươi, đừng dùng từ “người kia” xưng hô nàng." Doãn Thức Câu nhẹ giọng nhưng nghiêm túc nhắc nhở.

Doãn Thức Kiêu cứng lại, sờ sờ cái mũi."Được rồi! Đã biết."

"Đại ca, ngươi không giận chúng ta sao?" Doãn Thức Hoa hỏi.

"Các ngươi hao hết tâm tư cho ta như vậy, ta sao có thể giận các ngươi?" Hắn đối với bọn họ lộ ra một cái mỉm cười ôn hòa.

Chương 6.2

Thấy đại ca thật tình tươi cười, mũi hai người đồng thời hơi chua.

"Đại ca, ngươi . . . Thật sự thực yêu thích Đàm cô nương, đúng không?" Doãn Thức Hoa khàn giọng hỏi.

Trên mặt hiện lên một tia không được tự nhiên, nhưng Doãn Thức Câu vẫn gật đầu.

"Ta thực yêu thích nàng, chẳng qua . . ." Vỗ về chân, ánh mắt hắn buồn bã. "Không xứng với nàng."

"Không có chuyện đó!" Doãn Thức Kiêu lập tức hô to. "Nếu nàng dám nói đại ca như vậy, ta nhất định . . ."

"Thức Kiêu, Đàm cô nương chưa từng ghét bỏ, với việc ta không trọn vẹn như vậy cũng hoàn toàn không thèm để ý, là chính ta . . . tự thấy xấu hổ." Ngắt lời Tam đệ uy hiếp, hắn không hy vọng nàng bị hai đệ đệ hiểu lầm.

"Một khi đã như vậy, đại ca nhất định không nên nghĩ quá nhiều, so với điều kiện bên ngoài, ta cảm thấy Đàm cô nương tựa như rất coi trọng nam tử có tâm hồn bên trong cùng trí thức, nàng đối với hai người chúng ta vạn người mê nhưng đặc biệt là sắc mặt lại không chút thay đổi, còn nói chúng ta ếch ngồi đáy giếng, không tri thức kiêm không kiến thức cố tình lại tự cho là đúng . . . Đại ca, ngươi cũng cười hơi quá đáng đi?" Thấy đại ca kiềm mình chịu đựng không cười ra tiếng, Doãn Thức Hoa nhịn không được kháng nghị.

Doãn Thức Câu ha ha cười nhẹ. Hắn biết bọn đệ đệ bị nói như vậy rất không công bằng, bọn họ không nàng nói sức lực kém như thế, nhưng mà . . . Ông trời, hắn thật sự . . . rất thích nàng!

"Nàng kỳ thật rất ôn nhu ." Cuối cùng sau khi cười đủ, hắn mới lau lau nước mắt nơi khóe mắt bật cười nói.

" Đã lâu chúng ta . . . không thấy đại ca nở nụ cười vui sướng như vậy." Doãn Thức Hoa đột nhiên thấp giọng nói.

"Nếu Đàm cô nương có thể làm cho đại ca vui vẻ như vậy, ta . . . ta cũng sẽ miễn cưỡng yêu thích nàng!" Cắn chặt răng, Doãn Thức Kiêu ôm nỗi hận hứa hẹn.

"Cám ơn các ngươi." Doãn Thức Câu trong lòng rất cảm động, vươn tay, mỗi một tay cầm một tay đệ đệ.

"Chúng ta bắt đầu chuẩn bị hôn sự được rồi, đại ca có lời nhắn nhủ gì không?"

"Đừng quá mức phô trương, với tình hình Đàm gia trước mắt, Đàm cô nương nói nàng không hy vọng hôn sự quá mức khoa trương, ta tôn trọng ý tứ của nàng."

"Đã biết, chúng ta sẽ cố gắng hết sức." Doãn Thức Hoa gật gật đầu."Chúng ta đi ra, đại ca sớm nghỉ ngơi một chút đi!"

"Ừ."

"Giang Dung, chiếu cố trang chủ cho thật tốt." Hắn lại dặn dò.

"Tiểu nhân hiểu." Giang Dung cung kính đáp lại.

Hai huynh đệ bước ra Hạnh viện, đồng thời thở ra.

"May mắn đại ca không nghĩ đến việc chúng ta cũng cùng Đàm cô nương thỏa thuận điều kiện." Doãn Thức Hoa vuốt một phen mồ hôi lạnh.

"Đúng a! Làm ta sợ muốn chết." Doãn Thức Kiêu cũng quệt quệt mồ hôi lạnh trên trán. "Nhưng mà . . . ta lo lắng đại ca sớm hay muộn cũng sẽ nghĩ đến chuyện này."

Doãn Thức Hoa lắc đầu, vẻ mặt lo lắng. "Ta thấy lo lắng là, đại ca xem ra là yêu Đàm cô nương rồi, đến lúc thời gian vừa hết, Đàm cô nương rời đi, đại ca . . . làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, mày Doãn Thức Kiêu cũng nhíu lại. "Thời gian ba năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, có lẽ đến lúc đó, mê luyến của đại ca đối với Đàm cô nương sẽ thanh tỉnh."

"Mê luyến?" Doãn Thức Hoa nghiêng đầu nhìn hắn."Ngươi cho rằng đại ca đối với Đàm cô nương chỉ là mê luyến thôi sao?"

"Không phải sao? Đại ca thích là mỹ nhân trong bức vẽ kia, nếu không vì Đàm Chiêu Quân cùng mỹ nhân trong bức vẽ tương tự, làm sao đại ca có thể sẽ thích loại người như nàng a!"
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Duck hunt